me manh me dau voi cha

Truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha - Chương 68 với tiêu đề 'Chương 68' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Lôi Khiếu Thiên chạy vội lại chỗ đất đá, mơ hồ ngửi thấy được mùi máu tanh, chấm tay vào đám đất rồi ma sát hai tay Tưởng mẹ chồng có mảnh đất 3 tỷ, chị dâu vội vã đón bà về chăm, được 1 tháng thì đùng đùng bảo mẹ chồng lừa. Thứ bảy, 16/10/2021 07:48. Bình luận. Chia sẻ. Được 1 tháng tôi thấy chị dâu đùng đùng bắt hai vợ chồng tôi sang đón bà về. Chị giận dữ, còn bóng Tôi lấy chồng đã 5 năm. Người ta thường thở than chuyện mẹ chồng làm dâu, riêng tôi chẳng phải làm dâu nhưng phải sống cùng vợ chồng anh trai của chồng. Anh trai chồng hơn chồng tôi 13 tuổi. Bố mẹ chồng tôi mất sớm, một tay anh trai nuôi chồng tôi từ nhỏ đến lớn. Báo Guardian (Anh) đưa tin trong những tuần qua, các nhà lãnh đạo Nhóm 7 nước công nghiệp phát triển hàng đầu thế giới (G7) dường như "quên" việc áp giá trần đối với dầu Nga. Tuyên bố mới nhất của G7 hôm 11-10 cũng chỉ cam kết tiếp tục hợp tác để bảo đảm an ninh menu home di office word berisi tool kecuali. Trong phòng ngủ chính trên tầng hai, Đường Kiến Tâm vừa đến bên cửa sổ thì đột nhiên cảm nhận được điều khác thường, đôi mắt cô trầm xuống, hai tay nhanh chóng nắm chắc lấy sợi dây mảnh! Cô cúi gập người xuống, gần như cả người hoàn toàn dựa vào sợi dây đó, mượn chút lực để chống đỡ cơ Kiến Tâm vừa ẩn nấp xong thì tiếng bước chân trong phòng dừng lại ngay bên cửa sổ, mùi khói thuốc trong phòng lan ra ngoài, đập ngay vào mắt Đường Kiến Tâm…Đường Kiến Tâm rủa thầm, nếu không phải sợ bứt dây động rừng thì cô chỉ muốn xông vào đá cho người kia mấy phát, khói thuốc hun vào mắt khiến nước mắt cô cứ thế chảy ra!Bởi vì thể chất đặc biệt nên trên đời này cô ghét nhất ba thứ, đó là khói thuốc, rượu và độc… Chỉ cần ai động vào một trong ba thứ đó là cô đã thấy ghét rồi… Lúc Đường Kiến Tâm sắp không nhịn được nữa thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếng động bất chợt trong đêm tối tĩnh lặng có vẻ bất thường…Tiếng gõ cửa vang lên cùng với tiếng bước chân tùy tiện, năm giây sau, âm thanh ngưng bặt!- Đại ca, đã chuẩn bị “bữa ăn khuya” rồi!- Tề Phong hút điếu xì gà, đốm lửa nhỏ lập lòe trên gương mặt khiến ham muốn trong đôi mắt anh ta như bị bóp méo… Người phía sau yên lặng chờ đợi, mãi lúc sau mới nghe thấy một âm thanh tàn nhẫn vang lên “Cứ giữ lại, vỗ béo’ lên trước đã!”Người phía sau hơi kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu cung kính trả lời “Vâng!”Tề Phong cười lạnh, bộ mặt lấy lòng vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là dáng vẻ ngạo mạn. Anh ta lại rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói mờ mờ “Hai ngày này nhớ trông coi cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra thì tự biết hậu quả!”Người phía sau rụt vai lại “Vâng!”Tề Phong lại chậm rãi nhả ra làn khói rồi nhắm mắt hưởng thụ “Cậu lui xuống trước đi!”- Vâng!Đường Kiến Tâm thở phào một hơi, ngẩng mặt lên nhìn bức tượng trên đầu, cô hơi thả lỏng người ra, vừa rồi căng thẳng quá…- Từ từ đã!Tề Phong quay người gọi khiến Đường Kiến Tâm thót tim, trên gương mặt lạnh lùng của cô thoáng qua tia lo lắng… nếu ngã từ đây xuống thì rất phiền phức…- Vâng, đại ca!- Hai Ám Minh của Ngục Thiên Minh có động tĩnh gì không?- Tạm thời không thấy gì, bọn họ không rời khỏi phòng nửa bước. Qua máy theo dõi thì có thể thấy bọn họ mệt quá nên đã ngủ thiếp đi rồi!- Không được sơ suất, ra lệnh cho bọn thuộc hạ phải theo sát rồi báo cáo từng động tĩnh của bọn họ!- Vâng!- Không còn việc gì nữa, cậu đi ra ngoài đi! – Tề Phong khua khua tay, quay người nhìn ra cửa sổ…- Vâng!Tiếng đóng cửa vang lên, Tề Phong cầm điện thoại rồi quay người rời khỏi phòng…Một âm thanh rất nhỏ vang lên, Đường Kiến Tâm đi về phía cửa sổ. Khi hai chân đứng hẳn lên ban công, cô mới chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt nhìn sợi dây mảnh sắp đứt… Nguy hiểm thật!Hai tay cô khẽ chống lên bệ cửa sổ, cơ thể như một chú cá trườn vào phòng…Quả nhiên là một đám biến thái, trên cửa sổ bố trí chi chít sóng từ…Sau khi đi vào trong phòng, cô nhanh chóng ấn nút đóng cửa sổ lại. Căn phòng như được bao trùm bởi một màu đen, màn hình hiển thị trên chiếc kính của cô cũng đổi thành màu đỏ! Cô nhìn một lượt khắp căn phòng để quét tìm những mối nguy hiểm, mãi đến khi xuất hiện chữ số không, Đường Kiến Tâm mới tháo kính xuống…Đây là căn phòng ngủ của đàn ông được thiết kế theo phong cách châu Âu. Khi xác định không có máy quay theo dõi, Đường Kiến Tâm mới bắt đầu hành động! Cô bắt đầu lục soát từ tấm thảm trải sàn đến mọi thứ trong căn phòng…Sau một lúc lâu, Đường Kiến Tâm mới đứng thẳng người lên, vỗ hai tay vào nhau! Trước khi rời đi, cô lại nhìn quanh một lượt, xác định mình không để lại sơ hở gì mới yên tâm…Lộc cộc… lộc cộc… lộc cộc!Đường Kiến Tâm vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì chợt dừng lại! Chết tiệt thật, sớm không tới muộn không tới, lại tới đúng lúc này! Đúng là biết chọn thời gian!- A Lương? Chú xác định hắn giấu đồ trong phòng chứ?Phó Hạnh Lương dừng bước, quay đầu lại, ai oán nhìn Hướng Diệp Lân “Chú bị ảo giác gì à, sao cứ nghi ngờ lời tôi nói mãi thế!”Anh ta thấy mình có đến nỗi nào đâu mà khiến người khác phải hoài nghi như thế chứ! Trán cao, rộng, mắt sáng, có chỗ nào giống kẻ lừa đảo đâu?- … - Hướng Diệp Lân chớp mắt, câu hỏi này của anh ta có vấn đề gì à? Tuy đã gây nhiễu sóng các máy quay giám sát trong căn biệt thự khiến bọn họ có thể thuận tiện hành động, nhưng ai lại giấu đồ quan trọng trong phòng ngủ của mình chứ, anh ta nghi ngờ có gì sai đâu?- Ôi! – Phó Hạnh Lương thở dài một hơi – Thôi, việc chính quan trọng hơn!- Hả…Hướng Diệp Lân sờ sờ ổ khóa trước cửa phòng Tề Phong rồi bật cười “A Lương, đường đường là một lão đại hắc đạo mà lại dùng loại khóa đại trà trên thị trường, chuyện này nói ra ngoài chắc người khác cười đến rụng răng mất!”Phó Hạnh Lương nhướng mày “Giao cho chú bẻ khóa đấy! Nhanh lên! Thời gian không nhiều đâu!”- Làm gì có ai ở đây đâu, việc gì phải nghiêm túc quá như thế chứ!Phó Hạnh Lương đập bốp một cái lên đầu Hướng Diệp Lân “Làm chính sự đi! Nghiêm túc vào!”- Được rồi, được rồi, đừng nóng! – Hướng Diệp Lân chu miệng, không biết lấy đâu ra một cái thẻ từ, anh ta quét dọc vào khe cửa…Rắc! Rắc!Sau khi mở khóa xong, Hướng Diệp Lân đắc ý nhìn Phó Hạnh Lương đang nhíu mày. Anh ta đẩy cửa phòng ra, bước vào đầu tiên, sau đó làm ra vẻ cúi mời “Mời vào, phó lão đại!”- Muốn bị ăn đập à!Hai người đi vào phòng, lại cũng lục soát bên dưới tấm thảm, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy câu nói chuyện linh tinh của hai người đàn ông ngốc nghếch. Đường Kiến Tâm siết chặt tay dưới gầm giường, lúc bọn họ mở cửa phòng ra, cô đã nhanh chóng trốn xuống dưới đó…Đây là lần đầu tiên cô phải kìm nén như vậy!Nếu như bị hai người này phát hiện ra thì cũng chẳng có vấn đề gì, giết người là xong chuyện! Nhưng nếu thế thì sẽ rất phiền phức! Giết một người rồi sẽ phải giết người thứ hai, tiếp đến là người thứ ba… rốt cuộc lại biến thành giết vô số người…Đường Kiến Tâm nắm chặt tay, bên tai vang lên âm thanh lục lọi đồ… Cô đang bực mình nhưng tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!- Mẹ nó, cái tên Tề Phong khốn nạn đó giấu đồ ở đâu không biết? – Hướng Diệp Lân gần như đã lật tung cả căn phòng lên để tìm kiếm!Anh ta ngồi phịch xuống giường, không tìm nữa! Làm sao biết được người khác giấu đồ ở đâu chứ? Phải lén lút giống kẻ trộm đã buồn bực lắm rồi, mà giờ đến buồn bực cũng chẳng được nữa!Phó Hạnh Lương nhíu mày lại “Đứng lên tìm nhanh đi, hắn sắp về rồi!”- Đại ca, về lô hàng súng ống đạn dược vừa rồi đối phương rất hài lòng, họ có ý muốn hợp tác lâu dài với chúng ta!- Làm tốt lắm, trả lời cho bên đó, chúng ta chỉ lấy chín phần giá tiền thôi!- Vâng, đại ca!Âm thanh của hai người vừa dứt, tiếng chìa khóa leng keng giòn tan liền vang lên!Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương đưa mắt nhìn nhau, vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay!Phó Hạnh Lương liếc mắt một cái rồi trốn vào nhà vệ sinh, còn Hướng Diệp Lân chui thẳng xuống gầm giường…Rắc! Rắc! Hướng Diệp Lân vừa trốn xong thì có tiếng mở cửa…- Còn vụ giao hàng ở Vân Nam lần trước nữa, phái người đi giải quyết đi, gần đây bên trên đang theo dõi rất sát sao đấy!- Đại ca yên tâm, em đã tìm được người thích hợp rồi, khoảng một tháng nữa sẽ xong việc!- …Dưới gầm giường, Hướng Diệp Lân cứng đờ người lại, luồng khí lạnh lẽo bao trùm cả người anh ta… Năm ngón tay lạnh lẽo đầy sát khí đang đặt trên cổ khiến trán anh ta toát đầy mồ hôi… Contents1 Giới thiệu Truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha “cập nhật ngày 12/06/2023“ Trọn bộ Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Bề ngoài cô giống như một bông hoa tinh khiết hấp dẫn lòng người nhưng bên trong lại đang chảy một dòng máu lạnh đến khôn cùng cô – Đường Kiến Tâm – là một sát thủ đệ nhất. Tôn chỉ của cô là Không có người cô không giết được, chỉ có kẻ chết mới không thể kêu ra tiếng. Nhưng dù có nằm mơ cô cũng không thể ngờ vì lý do chẳng đâu vào đâu mà cô lỡ có thai với hắn – thủ lĩnh của phe đối địch! – Đường Kiến Tâm, tôi nói cho em biết, một ngày là người của tôi thì cả đời sẽ là người của tôi. Em đừng hoang tưởng rằng sẽ chạy thoát được khỏi lòng bàn tay tôi. Lôi Khiếu Thiên là lão đại của tổ chức hắc đạo “Ngục Thiên Minh” lớn nhất thế giới. Là một người tà mị, lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, vui buồn thất thường. Anh chỉ dịu dàng và dùng những mánh khóe thủ đoạn để thể hiện tình yêu của mình với riêng cô. Danh sách chương Chương 1 Sai Một Ly, Đi Một Dặm Chương 2 Bảo Thạch Đã Xuất Hiện Chương 3 Cực Kì Xui Xẻo Chương 4 Đòn Hiểm Chương 5 Cậu, Quá Mất Thể Diện Rồi! Chương 6 Bắt Đầu Hành Động Chương 7 Nhỡ Khiến Cô Bị Thương Thì Phải Làm Sao? Chương 8 Điểm Kỵ Của Đường Kiến Tâm Chương 9 Bị Xâm Nhập Ngược Lại? Chết Thì Chết! Chương 10 Là Bọn Chúng! Chương 11 Thời gian vừa chuẩn Chương 12 Lần đầu tiên quyết đấu Chương 13 Chị Dâu Tương Lai Của Cậu Chương 14 Đâm đầu vào chỗ chết!!! Chương 15 Tay đua xuất thần – Ám mị! Chương 16 Rút lui cho cố ấy đi Chương 17 Trò chơi bắt đầu Chương 18 Đó Là Một Trò Chơi Chương 19 Hoàn Toàn Chấn Động Chương 20 Âm Hồn Không Tiêu Tan Chương 21 Chương 22 Phản kháng Chương 23 Ngục thiên minh cái quái gì chứ! Chương 24 Hộp đêm nước mắt của ngôi sao Chương 25 Thi đấu quyền anh chợ đen! Chương 26 Sát khí dần tăng lên Chương 27 Hoàn toàn lặng im Chương 28 Tha chết là chuyện xa xỉ đến cỡ nào! Chương 29 Anh, tránh ra! Chương 30 Con đường đuổi bắt vợ – vẫn còn xa lắm! Chương 31 Chỉ do lừa dối Chương 32 Phân nặng nhẹ Chương 33 Như trên pháp trường! Chương 34 Lật thuyền trong cống ngầm Chương 35 Tính mạng treo lơ lửng Chương 36 Cải tử hoàn sinh Chương 37 Tề tựu lại một chỗ Chương 38 Miễn cưỡng thắng Chương 39 Bởi vì là cậu! Chương 40 Tôi muốn đuổi theo vợ tôi! Chương 41 Chương 42 Tôi trả giá một triệu Chương 43 Ai dám động vào, tôi giết kẻ đó Chương 44 Bị thương Chương 45 Nữ la sát thân tín của diêm vương – đường kiến tâm Chương 46 Đại ca, xảy ra chuyện rồi! Chương 47 Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha Chương 48 Huyết tẩy tề gia 1 Chương 49 Huyết tẩy tề gia 2 Chương 50 Từng bước quyết định cho mai sau Trọn bộ Truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha “cập nhật ngày 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Lôi Khiếu Thiên híp mắt đi thẳng, Lôi Trảm Thiên ngây người như phỗng chống lên phiến đá, nhìn ánh sáng phát ra từ khe cửa...Thẩm Dương Kỳ lấy làm kỳ, “Sao ở đây lại có ánh sáng?” Dường như còn là màu vàng? Đường Kiến Tâm bỏ tay ra, khi hai mắt thích ứng với tia sáng thì đến gần xem.“Cái này...” Lôi Trảm Thiên ngây ngô bật ra được một chữ, ánh mắt chưa từng rời khỏi khe hở từ cánh cửa đá Khiếu Thiên cố sức mở cửa ra, Thẩm Dương Kỳ vỗ vai Lôi Trảm Thiên, “Anh gặp quỷ à?” Mà phải dùng tới biểu cảm khoa trương vậy? Đến khi chính anh trông thấy cảnh tượng truyền thuyết ấy thì anh mới bừng tỉnh, vẻ mặt này một chút cũng không khoa trương, thậm chí còn giữ lại đấy...Lôi Trảm Thiên mắt không dời, chỉ chăm chú vào bên trong, cánh cửa đá càng mở rộng thì tia sáng càng sáng rõ... Đồng thời, con ngươi cũng càng mở lớn Dương Kỳ tò mò nhìn theo tầm mắt của Lôi Trảm Thiên, đôi mắt trợn tròn ngay tức thì...Điều này điều này...Thẩm Dương Kỳ cảm thấy luồng nhiệt huyết dâng trào đang kích thích từng đợt hưng phấn lên não... Thủ vô túc thố chỉ vào màn sáng...Thành ngữ “Thủ túc vô thố” được dịch sát nghĩa là “không đặt tay chân vào đâu được”. Thành ngữ này có xuất xứ từ thiên Tử Lộ trong Luận Ngữ, bộ sách sưu tầm những lời dạy của Đức Khổng Tử còn gọi là Khổng Phu Tử và những người đương thời, được chép lại vào thời Chiến Quốc 475-221 SCN.Bà nội nó còn quái lạ hơn cả gặp quỷ...Cả sáu người chen nhau ở lối đi, ánh sáng chiếu lên từng người phản xạ lại tạo thành những cái bóng dài cao thấp khác nhau trên con đường...Trong tia sáng màu trắng bạc lộ ra màu vàng óng, dù là Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên không có khái niệm về tiền bạc mà cũng ngây cả người ra...Một cung điện cổ đại hai tầng lầu rất lớn, toàn bộ chính sảnh đều được xây dựng bởi hoàng kim, ngay cả bức tường cũng ánh lên màu vàng, bậc thang với những nấc thật nhỏ, cứ cách nửa mét lại có một cây cột với một viên Dạ Minh Châu được khảm bên trên, kích cỡ không đều, nhỏ nhất đã như một quả táo lớn, nhìn ra xa, không gian to lớn điêu khắc rất nhiều cảnh người và vật, có tỳ nữ cầm đèn đường, hai tay hứng cá, những nhóm nhỏ tụ năm tụ ba xì xào bàn tán...Trên vách tường hoàng kim ngay phía trước điêu khắc một bức tranh sơn thủy, bè trúc trôi theo dòng sông, đôi nam nữ đứng sóng vai trên con thuyền lá cười nói, ngón tay người nam chỉ đằng trước, lời nói nhỏ nhẹ dễ hiểu, người nữ kề tai lắng nghe, hình ảnh trông rất sống động, sống động đến mức đã diễn tả được tới tận cùng khung cảnh sơn thủy hữu tình...“Em - em - em không có hoa mắt đấy chứ?” Thẩm Dương Kỳ há to miệng, khó tin xoa xoa mắt mình.“Tôi nghĩ...” Đế Văn khó khăn nuốt nước miếng, “Tôi đang mơ.” Nhưng mà trời ơi, ai nói cho anh ánh sáng vàng rực rỡ đang chiếu rọi lên người lên mặt anh là thế nào đi?Chris đè đầu Đế Văn xuống, không chút tốn sức chen vào, “Đây là Hoàng Lăng trong truyền thuyết?” Đây là bảo tàng?...Đến lăng mộ Pha - ra - ông ở Kim Tự Tháp Ai Cập cũng không có khiếp người đến vậy a...Lôi Trảm Thiên cũng không bình tĩnh nổi nắm lấy tay Lôi Khiếu Thiên, “Anh, anh thấy không? Đây là hoàng kim thật sự.” Bước lại gần nắm lấy viên Dạ Minh Châu trên cây cột, “Đây là Dạ Minh Châu? Mẹ kiếp, có thể lớn hơn được không?”Lôi Khiếu Thiên bình thản, dường như hứng thú với cái này không lớn, “Bỏ xuống, đi thôi.” Nói xong bước xuống bậc Kiến Tâm đuổi theo, ngừng lại một lúc bên cạnh Lôi Trảm Thiên, “Trả về, cẩn thận một chút.”Lôi Trảm Thiên nuốt nước miếng, anh thấy đầu chị dâu với đại ca anh ngấm nước rồi, bảo tàng thật sự đây mà không động tâm?Lôi Khiếu Thiên đứng trước bức sơn thủy kia, Đường Kiến Tâm nhìn theo anh, “Bọn họ chính là Vương gia Vương phi?”“Không biết.” Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, “Nhưng anh thà rằng đó là họ.” Con ngươi đen nhánh được màu vàng kim chiếu lên càng trở nên rực rỡ làm Đường Kiến Tâm ngây Khiếu Thiên đột nhiên kéo Đường Kiến Tâm lại, cả hai cùng quỳ xuống, Đường Kiến Tâm không hiểu ra sao, “Anh làm gì thế?”“Xuỵt. Đừng nói gì cả. Tâm Nhi, nhắm mắt lại rồi làm theo anh.” Lôi Khiếu Thiên mỉm cười, thần tình ấy khiến Đường Kiến Tâm xúc động, hình như anh rất vui?Cúi đầu lạy ba lạy mới đứng dậy, loáng thoáng nghe thấy Lôi Khiếu Thiên thì thầm gì đó trong miệng rồi kéo cô lên, lướt qua bức tượng cổ đại làm từ hoàng kim đi tới cánh cửa bên phải...“Cút ra đây.”Lôi Trảm Thiên ôm Dạ Minh Châu vẫn như lọt vào trong sương mù, mấy người Đế Văn thì như đang nằm mộng, tiếng hét giận dữ kia làm bọn họ chợt hoàn hồn mới thấy Lôi Khiếu Thiên đã dắt tay Đường Kiến Tâm tới cánh cửa bên phải...Lôi Trảm Thiên cuống quít bỏ Dạ Minh Châu xuống, chạy bình bịch lên bậc thang hoàng kim tới chỗ Lôi Khiếu Thiên, cả quãng đường cũng không quên sờ tượng đá này một cái, sờ Dạ Minh Châu kia một Dương Kỳ hưng phấn hò hét bám theo, Đế Văn, Chris cũng chẳng quên trộm lấy một viên Dạ Minh Châu nhét vào ngực.“Mấy thứ đó không phải là thứ mà chúng ta có thể động vào, cho dù có thể cũng không vận chuyển ra ngoài được, dù là vận chuyển được cũng sẽ gây nên sóng gió to lớn, lúc ấy sẽ rất phiền phức.” Sau khi Lôi Trảm Thiên đuổi theo thì Lôi Khiếu Thiên lạnh giọng nhắc nhở, mấy thứ này ai nhìn mà không động lòng? Nhưng điều kiện tiên quyết là, dưới tình huống không có bất cứ trở ngại chuyện mang đến phiền phức anh sẽ không Trảm Thiên ảo nảo bỏ đồ xuống, sao nhìn thấy mấy thứ này mà anh đã đần ra cả vậy? Thật biết hoàn cảnh hiện nay còn chưa rõ ràng mà lại bị lại bị mấy món đồ này làm đờ người ra nữa.“Đây là chính sảnh thì xuống phía bên phải là lối ra rồi anh.” Lôi Trảm Thiên nhìn khắp căn phòng, thần sắc đã khôi phục như Kiến Tâm nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, “Không phải anh nói lối ra có chút phiền phức à?”“Ừ. Chúng ta chưa ra vội, qua cửa bên phải sẽ có những lối đi tự chọn, đằng trước bên trái có bốn hướng, đi thẳng là lối ra, bên trái là sinh môn cửa sống, trong đó có binh thư sử ký, nghe nói còn cả bí tịch võ công nữa, từ bên phải đi xuống là Quan Lăng, chúng ta đi bên phải.” Lôi Khiếu Thiên đi đầu giải Kiến Tâm gật đầu, Lôi Triển Lâm từ tử môn cửa chết xông vào Quan Lăng, bọn họ vào từ sinh môn, hệ số nguy hiểm giảm đi một nửa. Nhưng cô vẫn không giải thích được, “Quan Lăng ngoại trừ thi thể ra thì còn có gì?”Lôi Khiếu Thiên dừng lại khẽ lắc đầu, “Anh không rõ.” Đây chính là nguyên nhân vì sao anh thả Lôi Triển Lâm vào đó bố cũng không để lại cho anh bất kỳ tin tức gì, mà anh biết Lôi Triển Lâm nhất định đã biết điều gì đó, bản thân mình bức cung thế nào cũng không mò ra được, cho nên anh mới để ông ta sống đến bây giờ, thậm chí còn giúp ông ta mở cánh cửa Hoàng người Thẩm Dương Kỳ, Đế Văn hứng phấn nói, “Chị dâu, bây giờ chị có thể tưởng tượng ra là Hoàng Lăng của Tần Thủy Hoàng cường đại cỡ nào rồi chứ?”Đường Kiến Tâm nhìn anh ta tức giận nói, “Đoán chừng cũng chỉ còn lại một cái quan tài rỗng thôi, còn có cái gì được nữa? Mấy nghìn năm qua mà còn để lại được chút xương cốt thì chẳng hóa ra ông ta đã thành lão yêu nghìn năm à?” Nơi này cũng không phải lăng Tần Thủy Hoàng, có thể so sánh được sao?“Chị chưa nghe tới xác ướp ư? Nói không chừng Tần Thủy Hoàng đã động tay chân ở Lăng Quan để giữ nguyên thi thể ông ta không thay đổi theo thời gian kìa?”“Cậu thấy nhiều trên TV chứ gì? Còn xác ướp nữa? Tần Thủy Hoàng là người Trung Quốc, không phải người nước ngoài.”“Có quan hệ gì, chỉ ví dụ thôi mà, Trung Quốc các chị không phải có cương thi hay sao? Lúc em còn là siêu sao quốc tế còn đặc biệt sùng bái người đó đấy!... Ách, cái người chuyên môn bắt cương thi ấy.” Thẩm Dương Kỳ khi nói ra rất là hưng phấn, hai mắt còn toát ra ngọn Kiến Tâm triệt để hết chỗ nói, “Cậu không phải người Trung Quốc?”“Em là con lai.”Đế Văn không nghe anh ta nói tiếp, lắng nghe phía trước rồi vội hỏi, “Nói đến xác ướp, Kỳ, cậu còn nhớ Hoàng Lăng của Pha-ra-ông không?”“Ai?” Trên đời này có rất nhiều Pha-ra-ông, Thẩm Dương Kỳ hiếu kỳ quay lại nhìn Đế Văn, Đường Kiến Tâm không có hứng thú với chuyện của hai người kia, cùng trò chuyện với Lôi Khiếu Thiên.“Lôi Khiếu Thiên, anh có cảm thấy Vương gia Vương phi liệu có thể bị biến thành cương thi không?” Bị Thẩm Dương Kỳ nói vậy làm cô cũng có chút hứng thú.“Cương thi ngàn năm thì không có khả năng, nhưng thân thể bọn họ có thể bảo trì như cũ vẫn được, chỉ cần không gặp không khí, bằng không sẽ hủ hóa, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ cần một cơn gió thổi tới là quần áo cũng biến mất.” Lôi Khiếu Thiên hiếm khi lại nói đùa.“Thực sự?” Đường Kiến Tâm đề cao thanh âm, hiển nhiên có chút kinh ngạc.“Gạt em thôi, người đã chết mấy nghìn năm thì làm sao có thể bảo trì thân thể được chứ?” Đi tới ngã tư, Lôi Khiếu Thiên bảo Lôi Trảm Thiên mở Kiến Tâm hầm hừ, “Hóa ra anh cũng biết gạt người ta đấy.”Lôi Khiếu Thiên rất vô tội, “Không phải anh lựa ý hùa theo em à? Anh đây gọi là lời nói dối có thiện ý.”Thẩm Dương Kỳ chen vào, “Không nhất định đâu, chị dâu, lời anh họ nói có thể là thật đấy.”Lôi Khiếu Thiên vỗ bộp lên đầu anh ta, “Đi ra giúp Trảm đi.”Thẩm Dương Kỳ chu mỏ, bất đắc dĩ cùng hợp lực với Lôi Trảm Thiên mở cửa, tới nơi hôn ám này, nơi nào đó trong ngực Đế Văn, Chris cũng sáng Văn từ khi bước vào lối đi này thì đã có một cảm giác đặc biệt, nhất là lúc anh nhìn lên điêu khắc trên vách đá, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn, Chris kéo Đế Văn đang ngẩn ra, “Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi.”Đế Văn phản ứng kịp, kéo lấy Chris hỏi, “Chris, anh có cảm thấy điêu khắc trên vách đá này rất kỳ quái không hả?”Chris nhìn qua vách đá, ra vẻ anh mắc bệnh thần kinh à, “Mỗi cảnh người vật thôi thì có gì kỳ quái? Tôi cảm thấy trong căn phòng vừa rồi mới kỳ quái kìa, chỉ có Dạ Minh Châu hoàng kim mà lại không có châu báu trang sức với đồ ngọc?” Ít ra mấy món đó có thể cầm theo nha.“Không phải, anh nhìn kỹ ở đây đi, tôi cứ có cảm giác hư ảo như chúng bất cứ lúc nào sẽ chạy xuống vậy, vừa vào Hoàng Lăng này đã có cảm giác khó chịu rồi.” Đế Văn nói có chút lo lắng.“Hư ảo?” Lôi Khiếu Thiên quay lại nhìn Đế Văn, sau khi nhìn lên vách đá thì sắc mặt chợt thay đổi, “Đế Văn, nhắm mắt lại, đừng nhìn lên vách đá nữa.”Đế Văn theo phản xạ nhắm ngay mắt, tay giữ chặt Chris không dám buông, mồ hôi tích tụ lại thành giọt như hạt đậu Kiến Tâm nghi ngờ liếc sang Đế Văn, “Làm sao vậy?”...“Trên vách đá này có bôi một loại thuốc, khi nhìn trong thời gian dài sẽ làm cậu ta đặt mình trong hư ảo, khó có thể thoát thân, đó là một mê trận.” Lôi Khiếu Thiên vỗ trán Đế Văn giúp anh ta thanh tỉnh lại.“Thế nhưng vì sao chúng ta không có việc gì?” Đường Kiến Tâm nhìn lên vách đá mà không có cảm giác gì động ngây thơ như thế làm Lôi Khiếu Thiên bật cười, “Thứ dược phấn này rất nhạt, hơn nữa qua nhiều năm thì dược lực đã bốc hơi gần hết rồi, nếu không phải người nhạy cảm với phấn hoa thì căn bản không thấy gì cả, Đế Văn có cảm giác là do mũi cậu ta quá linh, hơn nữa từ bé cậu ta đã nhạy cảm với mùi hương phấn hoa rồi cho nên cậu ta mới gặp vấn đề, nhưng may cho cậu ta là dược hiệu không mạnh nữa, bằng không thì cậu ta chỉ đành chờ chết thôi.”Đường Kiến Tâm thương hại nhìn bộ dạng mệt lả của Đế Văn, cảm thán, “Hóa ra đôi khi mũi nhạy như chó cũng không phải chuyện tốt.”“Hì hì, chị dâu, chị đang chửi Đế Văn là chó hở?” Thẩm Dương Kỳ đẩy cửa ra, vỗ tay làm trò Văn nghiêm mặt hổ trợn trừng nhìn Thẩm Dương Kỳ, bớt nói đi Kiến Tâm rất vô tội nhún vai. “Không phải tôi nói nhé.”Đế Văn ủy khuất nhìn về phía Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên trông thấy phần cổ anh ta phát sáng, trừng mắt lên, thò tay lấy Dạ Minh Châu Văn xấu hổ cứng đờ người nhìn động tác của anh. “Đây là cái gì?” Lôi Khiếu Thiên giơ Dạ Minh Châu tới trước mặt Đế Văn, anh ta cười hắc hắc, “Dạ minh châu.”Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, dùng Dạ Minh Châu gõ lên đầu anh ta, “Tôi đã nói gì hả?”Đế Văn cúi xuống, không phải anh chỉ tiện tay thôi ư? Hơn nữa, anh cũng thấy Chris cũng lén cầm đi Dương Kỳ khoa trương nhảy lên, “Đế Văn, anh thật không phúc hậu, em đây rất ngoan nghe lời anh họ, đã nói không cầm là sẽ không cầm, anh lại dám giấu đi một viên, anh xem anh trộm thế nào không trộm, sao không biết cầm hộ huynh đệ đây một viên hả? Sao có thể để anh độc chiếm, không được, em phải quay lại trộm một viên, làm gì có chuyện làm ăn lỗ vốn ở đây.”Lôi Khiếu Thiên giận dữ, mắng xối xả vào đầu Thẩm Dương Kỳ, “Cậu có thể bớt đi chút chuyện được không? Cút lại đây cho tôi.”Thẩm Dương Kỳ cười hì hì, đứng sang bên cạnh Lôi Trảm Thiên, “Gì chứ anh họ, chớ coi là thật, em đùa tí mà.”Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, cả đám cúi gằm mặt không dám trả lời, Lôi Trảm Thiên liền thay bọn họ giải vây, “Quên đi anh, có Dạ Minh Châu cũng tốt, nhờ nó chiếu sáng con đường này cũng hay, càng sẽ không có nguy hiểm hơn.”Lôi Khiếu Thiên lười chẳng muốn nhìn bọn họ, đi vào cánh cửa bên Kiến Tâm nghẹn cười, “Đại ca các anh suy nghĩ cho mọi người thôi, mấy thứ kia không động tới chúng thì tốt hơn, vạn nhất chạm vào chỗ nào đó, đến lúc đó Hoàng Lăng sụp xuống thì các anh cứ ngồi đó mà khóc.”Lôi Trảm Thiên xòe hai tay ra, “Tôi nói sao hai anh còn tham lam hơn cả tôi thế nhỉ? Tôi ôm một lần đã đủ thỏa mãn chẳng muốn độc chiếm nữa, các anh xem mình đã làm chuyện tồi tệ rồi kìa, anh đó Chris, đừng quay đầu đi, đừng tưởng cái thứ phát sáng trong ngực anh mà anh tôi không thấy, anh ấy chỉ không muốn tính toán với anh thôi.”Thẩm Dương Kỳ mắt sáng lên, “Thiệt cho em bình thường coi hai anh như anh ruột, thế mà có chuyện tốt không gọi em, quá là đáng thất vọng với các anh.” Nói xong lắc đầu than thở đuổi theo Lôi Trảm Văn nghẹn đỏ cả mặt, mắt cũng đỏ lên đầy tức giận, quay sang nhìn Chris một cái, miệng hai người rất ăn ý giật giật, hiển nhiên trong đầu đồng thời quanh quẩn lời ba người kia vừa nói...“Sau khi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên chính là trói chặt cái thằng nhãi con chết bầm Thẩm Dương Kỳ lại rồi hung hăng đánh một trận, cho nó chừa cái tội cười trên nỗi đau của người khác.” Đế Văn nhổ nước miếng, cả giận nói.“Đúng, con mẹ nó, chính nó bỏ đá xuống giếng.” Chris hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với Đế Văn, tỏ ý tán thành.“Được rồi, còn không đi nhanh, muốn trói em thì phải xem các anh có năng lực ấy không đã nhé? Em nói cho mà biết, đến lúc đó em ở đại bản doanh các anh thì đừng có mà khóc cầu xin em đi đấy.”“Câm miệng, mau đi.” Lôi Khiếu Thiên không nhịn được cắt ngang, vừa rồi hình như anh nghe thấy tiếng vang.“Chờ chút.” Đường Kiến Tâm cầm lấy viên Dạ Minh Châu trong tay Lôi Khiếu Thiên ném cho Lôi Trảm Thiên, ra dấu “xuỵt” với Lôi Khiếu Khiếu Thiên híp mắt, Lôi Trảm Thiên cũng cảm nhận được dị dạng, làm thủ thế với những người ở sau bảo bọn họ yên Kiến Tâm nằm sát xuống đất, tai áp vào mặt đất, nhắm mắt lẳng lặng lắng nghe...Sa Sa sa...“Là tiếng cát chảy.” Đường Kiến Tâm đứng dậy, đeo kính nhìn đêm vào, “Đám người Lôi Triển Lâm hẳn ngay phía trước không xa, bây giờ đều đeo kính nhìn đêm hết lên, cất kỹ Dạ Minh Châu, đừng để lộ ra ánh sáng.”Lôi Trảm Thiên gật đầu, đưa viên Dạ Minh Châu cho Chris, anh thì xử lý tốt hai viên đá quý, Lôi Khiếu Thiên lắng nghe một lúc, mơ hồ có những tiếng kêu tử vong vọng lại, “Bọn họ đã qua bãi cát lắng.”Lôi Trảm Thiên cả kinh, “... Lôi Triển Lâm còn có chút năng lực.”“Không phải ông ta có năng lực mà là ông ta biết nên tránh né cát lắng thế nào.” Thanh âm lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên vang lên trong tai mỗi người. Lôi Trảm Thiên hiển nhiên bị khiếp sợ, “Không thể nào, những ngay cả trên bản đồ cũng không ghi rõ cơ quan để né tránh thì sao ông ta biết được.” Đó là lý do mà bọn họ không chọn tử môn mà đi, bởi đó là con đường chết không thể nghi Khiếu Thiên đi thẳng tới trước, “Bên cạnh còn có người bán mạng cho ông ta.”Đây chính là nguyên nhân, ông ta có thể đạp lên thi thể đồng bạn đi tiếp, bọn họ thì không làm Trảm Thiên nghẹn họng, nghĩ tới trước khi vào Hoàng Lăng, Lôi Triển Lâm có thể đưa ra sinh mạng một người thì cũng không cần hoài nghi điều lòng Đường Kiến Tâm có chút chán ghét, “Người như vậy nên chết sớm đầu thai sớm, tránh gây họa cho người khác.”Thẩm Dương Kỳ hoàn toàn tán thành, Đế Văn Chris đi cuối cùng không phát biểu ý kiến, nhưng sắc mặt bọn họ cũng tái nhợt.

me manh me dau voi cha